Mật được chắt chiu từ nắng. Thứ nắng oi ả quyện mùi sông nước ngọt ngào của vùng biên giới Tây Nam đất nước. Trong làn nắng mật, người ta có thể ngắm nhìn khung cảnh nhà cửa sông nước, cây trái, vườn tược, thưởng thức bao sản vật, món ngon từ bàn tay chân chất mộc mạc của những người phụ nữ quê.
Trong làn nắng mật, người ta có thể lắng nghe lao xao biết bao giọng nói và ngôn ngữ của những con người chung sống nơi này, đó là các cộng đồng người Việt, người Hoa, người Khmer, người Chăm.
Và nơi đó, vùng núi sông An Giang yêu thương của tác giả Nghiêm Quốc Thanh, hình ảnh người thân người quen trong ký ức nối nhau thức dậy, đưa anh quay về quãng ngày còn là một chú bé, hay khi còn là chàng trai chưa rời xa quê.
Cuốn sách được chắt chiu từ nắng của thầy giáo dạy Ngữ văn tại huyện biên giới Tịnh Biên
Bước chân ký ức đưa Nghiêm Quốc Thanh đi mãi, thành 19 tản văn nhỏ xinh trong Mật nắng biên thùy. Để khi khép cuốn sách lại, người đọc sẽ như nắng đâu đó còn vương trên đỉnh đồi phía ấy Thất Sơn.
Một An Giang rất An Giang nhưng lại lạ lẫm mà ngay cả người từng tìm hiểu về vùng đất này cũng phải ngỡ ngàng như xứ nào xa lắm. Bởi thấm trong nắng gió biên thùy là mấy mươi năm Nghiêm Quốc Thanh sống, rất sống, sống nhiều hơn nữa. Bức tranh biên cương đầy khói lửa chợt bừng lên sức sống hồn nhiên như bất chấp những năm tháng nhọc nhằn.
Tản văn Mật nắng biên thùy được viết lên bằng những chắt chiu từng trải nghiệm đối với quê hương của tác giả. Anh đã thở cùng một nhịp thở, lắng nghe từng tiếng lòng của vùng đất mẹ An Giang để có thể hiểu và yêu An Giang đến như vậy
Dù viết trong tâm thế là người ở ngưỡng trưởng thành hoài niệm về những ký ức tuổi thơ, nhưng những trang văn của tác giả ngầm như lời mời gọi bạn đọc hãy một lần ghé An Giang để thăm thú và thưởng thức vùng đất sông núi hữu tình. Tác giả như người dẫn đường cần mẫn, nhiệt thành, từng chút dẫn bạn đọc đi qua những cảnh sắc An Giang, từ sông đến núi, từ ngày mùa vàng rực rỡ đến tháng nước về.
Nghiêm Quốc Thanh hút mật nắng quê mình để làm nên những dòng văn nồng hương rừng núi, cỏ cây, xen trong sỏi đá khô cằn và hẳn là thơm mùi nắng gió. Văn được chắt từ đất nên cũng chân tình như chính đất lửa Thất Sơn.
Tản văn của Nghiêm Quốc Thanh như những cây thốt nốt của quê hương anh, vùng Bảy Núi tỉnh An Giang. Thốt nốt mọc ở đất biên thùy nắng lửa tưởng sẽ khô cằn, không ngờ chúng vẫn lớn mạnh và vươn cao. Một loài cây hữu dụng từ lá đến rễ. Bông và trái thốt nốt đã dâng tặng cho đời hai món quà gần như trái ngược nhau: Đường thốt nốt và rượu thốt nốt. Tản văn của Nghiêm Quốc Thanh cũng dâng tặng cho bạn đọc hai thứ tưởng như là trái ngược nhau: Vị dịu ngọt của một vùng đất và men rượu đằm say của tình người.